cục cưng à gọi ba đi

Gửi thú cưng, động vật, chó mèo đi Mỹ, Úc, Châu Âu có được không ️ ️ Best Express GiaoHangTotNhat chia sẻ giấy tờ thủ tục và quy trình chi tiết để gửi thú cưng, động vật, chó mèo đi nước ngoài ngay trong bài viết này. CỤC CƯNG CÓ CHIÊU. Đánh giá: 10/10 từ 1 lượt. Nguồn: truyenhayonline. Tác giả: Vi Lan Tử Mặc. Một trận hỏa hoạn đốt sạch tất cả tình yêu của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn. Sau năm năm cô huy hoàng trở về muốn đòi lại công lý cho chính mình. Không ngờ đứa bé cô mang Long cấp thứ ba siêu hiếm Long thú? ! còn là trước kia lão dạng, Tô Bình cho bọn hắn đăng ký, là đến nhận lấy thú cưng, liền gọi Joanna dẫn bọn hắn thú cưng ra, để nó nhận lấy, là đến đào tạo, liền đem thú cưng nhận lấy, thu tiền, gọi Joanna đưa đi thú cưng Cashberry Lừa Đảo. Này này, tôi với anh thân quen lắm sao? Tôi chưa từng gặp qua anh kia mà. Làm ơn buông tay ra coi…Tôi liếc nhìn cầu cứu người bên cạnh, vẫn cố giãy giụa thoát khỏi hắn nói “Xin hỏi chị là chị gái của Khi Khi phải không? Xin chào, em là bạn học cũ của Khi Khi, rất hân hạnh được gặp chị!”Mẹ tôi bị hắn tâng bốc đến ngẩn người, sau đó cười đến sáng chói, vô cùng vui vẻ nói “Thì ra là bạn học của Khi Khi… Ha Ha, tôi là mẹ của nó!”“A? Không phải chứ? Thật sự nhìn không ra. Cháu còn tưởng bác là chị của cậu ấy. Bác gái à, chắc bác còn trẻ lắm”… Cái tên vuốt mông ngựa này.“Đâu có đâu có, đã lớn tuổi lắm rồi!” Đàn bà mê hư danh. Tuy rằng trên mặt mẹ không có nếp nhăn. Nhưng cũng đã đứng tuổi rồi đấy!“Bác gái, cháu đã lâu không được gặp Khi Khi, có thể để chúng cháu tâm sự cùng nhau một lát được không?” Ra vẻ nho nhã.“Được thôi, Khi Khi, con vui vẻ tâm sự cùng bạn nha, chúng ta đi đây!”Ừ, đi đi… đi đi…Ya! Chờ một chút!Sao mẹ có thể thản nhiên đem con trai ném cho người xa lạ thế này?Có lầm không vậy? Tuy rằng nhìn hắn không giống mấy gã biến thái. Nhưng có tên ăn cướp nào tự viết lên mặt mình hai chữ “ăn cướp” đâu?Cứ thế, tôi bị mẹ vứt lại. Lẫm Lẫm cũng bị mẹ kéo đi, cha thì khỏi nói rồi, chỉ toàn theo giãy nãy, nói “Này này, tôi với anh thân quen lắm sao? Không, tôi còn chưa gặp anh bao giờ nữa!”Đôi mắt màu lục lóng lánh như mặt hồ, mái tóc vàng óng hơi cúi xuống một chút, giọng nói rầu rĩ khẽ vang lên “Khi Khi, cậu không nhớ tớ sao?”“Tôi cần phải nhớ ra anh sao?” Tôi nghi hoặc.“Tớ là Lai Nhĩ đây! Lai Nhĩ!” Cái đầu vàng chóe lại ngước lên, những sợi tóc màu vàng cong cong trong không trung, lấp lánh đến mê người. Ừm, rất đẹp. Nếu như chủ nhân của đống rơm vàng kia không nắm lấy vai tôi, dùng đôi mắt ai oán bi thương nhìn tôi, thì tôi có thể vui vẻ thưởng thức rồi.“Buông ra!” Tôi nhíu mày, đau lắm đấy.“Khi Khi~~~” Tiếng kêu não lòng dai không hiểu tiếng Trung sao?Tôi nói “Keep your hands off me. OK?”“Khi Khi~~~ Cậu thật sự không nhớ tớ sao? Tớ là Lai Lai đây mà!” Có kêu trời, trời cũng không để ý đến anh đâu. Tôi lại càng chả thèm để ý. Tôi giơ chân lên, chuẩn bị đạp chân hắn một đã!Lai Lai, nghe rất quen tai, tóc vàng mắt xanh, gương mặt tuấn tú…Tất cả mảng kí ức liền gộp lại thành hình ảnh của một người.“Cậu là Lai Lai… Vãng Vãng?” Tôi hơi chần chừ.“Ya! Đúng rồi, Khi Khi, cậu cuối cùng cũng nhớ ra tớ rồi!” Lai Nhĩ vui vẻ hẳn lên, lập tức ôm chặt lấy Nhĩ .J. Ti Vượng Lyle .J. Swan , cùng học thời… nhà trẻ. Cái này có được gọi là bạn học không nhỉ? Dù sao thì cậu ta cũng là người con trai đầu tiên tỏ tình với nhà trẻ, bạn bè thích gọi nhau bằng điệp từ giống như Khi Khi hay Lẫm Lẫm , nhưng tên của Lai Nhĩ rất khó một lần cô giáo dạy từ mới, có một từ đọc là “lai lai vãng vãng” thường xuyên lui đến , nghe rất giống với tên cậu ta, thế nên bạn bè trong lớp liền bắt đầu gọi cậu ta là “Vãng Vãng”.Chỉ có điều… Có một năm, một bạn phải nghỉ học theo cha mẹ đi nơi khác, nên tôi được chuyển đến ngồi bên cạnh cậu ta… sau đó… không có gì ấn tượng cả, không kể cũng được…“Tớ biết mà, Khi Khi làm sao quên tớ được chứ.” Lai Nhĩ cười toe toét, thật đáng tiếc cho gương mặt điển trai của cậu thực tế, nếu hôm nay cậu ấy không xuất hiện, tôi cũng không nhớ đến cậu ta. Sở dĩ tôi có thể nhận ra con người này là nhờ… mái tóc vàng óng đến chói tất nhiên tôi không nói chuyện ấy với Lai Nhĩ uống linh Nhĩ nói, tôi nghe, miệng thì không ngừng tu nước trái trái cây ngon thật nha! Màu lục lục, lại ngọt nói chuyện, bất kì ai chen vào cũng bị cậu ta từ chối, chỉ qua loa gửi danh thiếp cho người ta. Còn nếu ai mời khiêu vũ thì lập tức ra vẻ nho nhã, nhẹ nhàng khước Nhĩ nói, tôi nghe, miệng thì không ngừng tu nước trái trái cây ngon thật nha! Màu lục lục, lại ngọt Nhĩ quay đầu lại, thấy tôi đang nhìn cậu ta, cười cười, rồi nhét tấm danh thiếp kia vào túi trước bộ âu phục của tôi, nói “Cất kĩ!”Tôi lấy ra lần nữa nhìn nhìn. Chủ Tịch tập đoàn Ti Vượng, ra là chức vị cao hơn chép miệng. Bỏ lại vào trong túi. Tiếp tục uống nước trái xong, liếm liếm môi. Uống ngon thật nha!Tôi hỏi Lai Nhĩ “Còn nữa không?”Lai Nhĩ cười “Đương nhiên là còn. Nhưng chỉ được uống thêm một ly thôi nha. Cậu sẽ say đấy! Còn nữa, gọi Lai Lai là được rồi.” Nói xong, đưa cho tôi một ly Lai? Nghe phát ớn!Nhận lấy ly nước, tôi thoáng cái đã uống liếm môi, vẫn còn muốn uống.“Lai Nhĩ.” Tôi nhìn cậu ta lắc lắc tay, không cho tôi uống kiệt vừa lấy lòng cười cười “Lai Lai. Cho tớ một ly nữa thôi mà!”“Vậy… một ly nữa thôi đấy!”YEAH! Tôi biết mà, kiểu cười này thường dùng để đối phó với Lẫm Lẫm, tất nhiên là rất hữu hiệu lấy, từng ngụm từng ngụm, chậm rãi ly này một chốc đã thấy đáy rồi. Tôi trừng mắt nhìn cái ly. Sao mày lại hết nhanh như thế hả?“Lai Lai.” Tôi tiếp tục nở nụ cười mua chuộc.“Ừm… Không được, cậu sẽ say cho coi.” Lai Nhĩ bắt đầu dao nheo mắt, nói “Thế nhưng, màu sắc của loại nước trái cây này thật sự rất giống màu mắt cậu…”Cái này là tôi nói thật. Cả hai đều rất giống nhau, lam lục lam lục, giống như hồ nước lóng lánh.“Thật sao? Vậy… uống thêm một ly nữa thôi nha!” Nghe giọng hình như rất vui thì uống. A, uống ngon quá đi! Nước trái cây này tên gọi là gì nhỉ? Phải kêu Lẫm Lẫm mua một chai lớn bỏ vào tủ lạnh mới được. Trước đây nó không cho tôi uống, bảo uống nhiều không tốt. Thật đáng ghét!“Lai Lai, chúng ta cụng ly đi…”“Lai Lai, chúng ta cạn thêm ly nữa đi…”“Lai Lai, cậu lớn lên đẹp trai thật nha…”…“Ợ!” Tôi thỏa mãn ợ hơi một ngon thật. Không biết nhà hàng này có cho khách đem rượu ra ngoài không nhỉ?Thực sự uống rất tuyệt, ngoại trừ hơi say một chút, tất cả đều đi về phía trước mấy bước. Khung cảnh trước mắt hơi lung lay chao đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi, kéo tôi vào trong đầu lại, là Lai Nhĩ. Tôi cười cười “Uống nhiều quá. Đi hết nổi rồi!”Ngay khi vừa nói xong, liền bị ai đấy kéo thẳng vào trong Tôi ngẩng đầu… Là Lẫm Lẫm. Không, là hai Lẫm Lẫm. Không, là Lẫm Lẫm hai đầu mới Lẫm nói “Anh ấy say rồi, tôi sẽ đưa anh ấy về.”Tôi đưa tay giữ lấy đầu nó, giữ thật chặt, nói “Đừng có nghiêng qua nghiêng lại nữa. Ba đâu có say!”Lẫm Lẫm liếc Lai Nhĩ một cái, rồi ôm lấy eo tôi đưa ra quay đầu lại nhìn Lai Nhĩ, vẫy vẫy tay “Bái bai.” Tư thế nhất định rất tuấn tú a~.Ưm… Lai Lai cũng biến thành hai đầu mất rồi……Trên buổi tối quả thật có hơi lạnh một từ từ cũng tỉnh lại đôi nhìn Lẫm Lẫm, đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng, tôi nói “Lẫm Lẫm, gọi điện thoại cho quản lý của nhà hàng ban nãy nhanh lên, hỏi xem nước trái cây kia tên gì, cái thứ màu lục lục ấy.”Lẫm Lẫm chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái, không thèm để ý đến tôi.“Này.” Gì chứ? Sao lại mặc kệ tôi?Đột nhiên đầu tôi choáng váng dữ dội.“Đau, đau muốn chết… Choáng…”Một bàn tay đặt lên trán của tôi, nhẹ nhàng ấn ấn hai bên thái tay ấy… rất ấm áp… rất thoải mái…Ý thức chậm rãi nhòa dần. Chỉ còn nhớ bàn tay kia vẫn đặt trên trán tôi, không hề rời không hề biết… Đêm ấy, có người phải lái chiếc BMWs bằng một tay với vận tốc 20km/h để quay về biệt thự.=====Chú ThíchNhững câu trong ngoặc là lời của Tại Tại! Vì bạn Tại muốn giải thích ngay để chư vị hiểu nên mới bon chen chêm vào. Mong là ko có ai phật ý …* Lai Nhĩ theo phiên âm là Lyle, nhưng nếu viết như thế thì khi xưng hô rất bất tiện ko lẽ lại viết thành Ly Ly hay Ly nhi… kì lắm a~~ nên bạn Tại đành giữ nguyên không chỉnh sửa như mọi khi. Cục Cưng À, Gọi Ba Đi Tên gốc 《宝贝,叫爸爸》Thể loại Đam mỹ tiểu thuyết, pink, humor…Người dịch QT đại nhânChỉnh sửa Tiểu TạiGiới thiệu vắn tắtTôi có một đứa con cực kì tuấn tú. Nhưng thằng bé lại tuyệt đối không chịu gọi tôi một tiếng ba, không chịu thỏa mãn chút nguyện vọng nho nhỏ của đó, tôi phải sử dụng đủ biện pháp dụ dỗ, ép buộc…Cục cưng à, gọi ba đi con~-oOo-Đôi lời thừa mứa của Tại nhiĐã ngâm truyện này trong máy quá lâu. Vì sợ truyện không được bảo quản tốt mà lên mốc, nên đành post phần giới thiệu lên để mọi người thưởng thức ^^~Theo nhận xét của nhiều vị thì đây là 1 câu truyện rất đáng yêu, nhẹ nhàng và hài hước. Rất đáng xem!…Vì bạn Tại đang khá bận rộn và lười biếng, nên vẫn chưa thể edit hoành tráng được bộ này. Nhưng tất nhiên khi rảnh rỗi sẽ du hí vài câu. Hiện tại đang ưu tiên Thương Thệ, và Lão nữa trường độ mỗi chương cũng khá dài… Nên bạn Tại đang âm mưu 1 tuần 1 chương *chớp mắt*Ngày lành!Tác giá Mâu Ti Tôi nhận ra rằng… mình đã làm một chuyện khiến bản thân thật sự hối có điều, lúc ấy, tôi còn nhỏ tuổi như vậy tất nhiên làm chuyện gì cũng thiếu chính chắn. Thế nên tôi khoan dung quyết định sẽ tha thứ cho mà… có người tuyệt nhiên không chịu tha thứ cho ấy nói “Lâm Khi, nếu anh không quan tâm đến tôi, thì ngay từ đầu đừng nhặt tôi về!”Sau đó, đá cửa, đi mặt vào trong lòng bàn tay, tôi thở dài. Tôi chưa bao giờ nghĩ không cần nó, tôi chưa bao giờ nói không cần rồi, đúng là tôi có nói thế một lần nhưng cũng đâu ghê gớm lắm nói “Lâm Lẫm Lẫm! Nếu không chịu gọi ba là ba, thì đừng có mà xách mặt về cái nhà này nữa.”Nó trừng mắt nhìn tôi, từng từ từng từ vang lên rất rõ ràng “Lâm Khi, làm người thì không nên được voi đòi tiên, tôi vĩnh viễn không bao giờ gọi anh là ba. Hơn nữa, anh vốn dĩ không phải ba tôi.”Tôi cũng trừng trừng nhìn nó, phát điên gào lên “Con… là do ba nhặt về. Ba đương nhiên là ba của con. Nếu con không gọi… ba sẽ nhặt đứa khác ngoan ngoãn hơn về!”Sau đó, liền xảy ra sự kiện cánh cửa vẫn còn lay động, khi đóng khi mở, đầu óc tôi gần như trống rỗng. Phải mất một lúc lâu, tôi mới chợt nhận ra là phải đuổi theo thằng rồi? Đâu rồi? Lẫm Lẫm, con ở đâu? Đừng làm ba sợ loạn lên chẳng khác nào con ruồi mất đầu… Lục tung đầu đường, cuối hẻm, công viên… Nhưng không có chút dấu vết gì cả…Tôi bắt đầu tuyệt vọng… Chỉ còn bờ biển là chưa đi. Chẳng lẽ bắt tôi lết ra đó nữa hay sao? A, đúng rồi, bờ mặn tràn ngập trong không khí. Tôi vội vã đưa hết tiền mặt có sẵn trong túi cho một tài xế taxi, một mạch chạy đến khu biệt thự trên Lẫm, con ở đâu thế?Khu biệt thự màu lam chẳng mấy chốc đã đập vào tầm mắt. Kiến trúc thật tinh xảo, tuy nhiên, bây giờ tôi không rảnh rỗi thưởng nóc nhà này đến nóc nhà khác, chợt một dáng dấp màu trắng hiện lên trong đáy ngồi xổm ở đấy, giữa những mảng màu lam bao la, côi cút như một điểm trắng nhỏ bé đang chực tan chừng ấy tuổi đầu, sao lại lộ ra nét cô độc như vậy… Sao lại khiến kẻ khác đau lòng đến nhường này?Tôi nhẹ nhàng đi đến, cẩn thận đứng trước mặt biển thổi mạnh khiến cho mái tóc thằng bé rối tung cả lên. Tôi không thể trông thấy mặt nó. Nó bắt chước tôi, giấu mặt vào đầu gối, vòng tay ôm lấy chân, rúc sâu vào trong đưa tay, định vuốt ve mái tóc rồi bù khi tôi sắp chạm vào làn tóc đen của nó, thằng bé chợt lên tiếng. Chỉ có duy nhất một từ ngắn gọn “Cút!”Tay tôi khựng lại trong chốc lát, nhưng sau một lúc vẫn tiếp tục tiến tới. Tôi là ba của nó. Tại sao không được sờ đầu nó chứ?Toàn thân thằng bé thoáng cứng đờ, tôi có thể cảm nhận rõ ràng điều ấy, nhưng chỉ trong nháy mắt là đã thả lỏng như bình cất lời thật dịu dàng “Lẫm Lẫm, ba không nói là không cần con.”Nó vẫn không không ngẩng đầu lên, chỉ từ từ thốt ra giọng điệu rầu rĩ “Anh không cần tôi!”“Ba không có!”“Anh không cần tôi!” Lần này đã pha lẫn chút nức nở. Tôi cũng bắt đầu rối vội vội vàng vàng nói “Ba không có không cần con, ba chỉ là, chỉ là rất muốn con gọi một tiếng ba thôi!”“Tôi không tin. Hơn nữa, tôi sẽ không gọi anh là ba. Anh không phải ba tôi!.” Tiếng nức nở càng lúc càng rõ vội ôm chầm lấy vai nó, vuốt vuốt lưng, dịu dàng dỗ dành “Đừng khóc. . . . . . Đừng khóc. . . . . . Con là con trai kia mà, không thể khóc. . . . . . Ba chằng qua là tức giận nói thế thôi. . . . . . Chỉ là tức giận thôi. . . . . . Không phải thật đâu. . . . . .”Nó ngẩng đầu, để lộ gương mặt đỏ ửng vì khóc lóc, nức nở nói “Anh gạt người!”Sự kiên định trong lời nói kia khiến tôi phát hoảng, không kịp suy nghĩ gì đã thề thốt “Ba xin thề sẽ không nghĩ đến việc không cần Lẫm Lẫm nữa.”Không hiểu sao, nó càng khóc lớn hơn, “Lỡ anh sau này nghĩ khác thì sao? Anh thế nào cũng vứt bỏ tôi!”“Vậy, vậy. . . . . . Ba xin thề không bao giờ vứt bỏ Lẫm Lẫm.”“Anh thề chứ?”“Ba thề.”“Vĩnh viễn không rời khỏi tôi?”“Vĩnh viễn không rời khỏi Lẫm Lẫm.”“Vĩnh viễn ở cạnh?”“Vĩnh viễn ở cạnh.”“Không ép tôi gọi anh là ba?”Tôi á khẩu. Đó chỉ là một nguyện vọng bé tẹo thôi mà. Từ khi lên 6 đến nay, Lẫm Lẫm không lần nào gọi tôi là “ba ba” nữa!Chẳng hiểu sao, nước mắt của thằng bé lại càng chảy ra nhiều hơn. Có khuynh hướng muốn cuốn trôi mọi thứ ở nơi hoàn cảnh này tôi còn có thể nói gì đây? Tất nhiên chỉ biết cắn răng đau khổ thốt ra mấy chữ “Không ép con gọi ba nữa.”Không ngờ những lời này lại dẫn đến nỗi hối hận lớn nhất cuộc đời tôi sau đáng kinh ngạc, chỉ trong hai giây nước mắt của thằng bé đã hoàn toàn biến mất. Tôi thật sự có chút nghi ngờ, khóc lóc gì mà hết nhanh thế nhỉ?Nó thoáng cái đã nhào đến bên tôi, ôm chặt lấy tôi, vùi cái đầu nhỏ nhắn vào sâu trong ngực tôi. Bao nhiêu nước mắt nước mũi cũng trây cả vào chiếc áo tôi đang mặc trên bất đắc dĩ để thằng bé thỏa sức trây bẩn cả áo mình, đến khi nó cảm thấy khá hơn một chút, mới lên tiếng hỏi “Sao con lại đến được bờ biển?”“Lúc ra khỏi nhà, tôi có cầm theo ví tiền của anh.” Nó nhỏ tôi vốn hay quên, vì vậy mà cũng thường xuyên quên mang theo ví tiền. Thế nên tôi mới nghĩ ra cách để ví tiền của mình trên giá để giầy. Nếu muốn ra cửa nhất định phải mang giầy, vì vậy cũng có thể trông thấy ví tiền của tôi.“Hả?” Đúng rồi, lúc nãy tôi cũng không nhận ra là mình không mang theo bóp, chỉ có vài đồng có sẵn trong túi.“Sau đó…” Giọng thằng bé chằng khác nào tiếng muỗi kêu.“Sau đó thế nào?” Tôi hỏi.“Tôi đem toàn bộ ví tiền ném cho tài xế taxi.”“? !”Tôi kinh ngạc nhìn thấy nét mặt của tôi, thằng bé liền cuống quýt giải thích “Tôi lúc ấy quá nóng giận, vì anh bảo không cần tôi, nên… tôi mới lấy ví của anh. . . . . .” Chút âm thanh yếu ớt cuối cùng cũng nhỏ dần rồi im nhìn thằng bé không phải vì nó quẳng ví tiền của tôi cho tài xế, dù sao trong ấy cũng chẳng có giấy tờ gì quan trọng, duy chỉ có tiền thôi. Nguyên nhân thật sự khiến tôi kinh ngạc chính là hành động của thằng bé không ngờ lại giống hệt tôi ban đến, chúng tôi cũng có dịp nhận ra là bãi biển này thật sự rất xa khu nội thành. Bình thường thì không xa đến vậy. Nhưng một khi không có tiền thì tài xế nào chịu cho đi nhờ đây, đi bộ tất nhiên là khủng khiếp rồi!Tôi từ tốn phân giải cho thằng bé biết chuyện này là sai. Thằng bé lúc đầu cúi gằm ra vẻ ăn năn, sau đó sửng sốt, đến cuối cùng thì phát điên lên, gào vào mặt theo thì. . . . . .Chúng tôi cam chịu mà lết bộ đi về. Đi đến lúc trời ngả tối… mới về được tới ấy, thằng bé 9 tuổi, tôi 14 tuổi vẫn luôn nghĩ… tôi không hề hối hận vì đã nhặt thằng bé về. Tuy rằng tính tình của nó có hơi xấu một chút, lại hơi kì quái một chút, nhưng cũng chỉ là một đứa bé mà thôi. Tuy nó không chịu thừa nhận nó là con tôi, nhưng cũng không thể phủ nhận bản thân vẫn là một đứa nhỏ không hơn không kém. Một thằng bé xinh xắn như vậy, sao tôi có thể vứt bỏ nó được cơ chứ? Thứ tôi lo lắng nhất chính là… nó có thể sẽ mất tôi. Trên truyền hình và báo chí không phải vẫn thường đưa tin khi con cái lớn lên thì cha già cũng qua đời sao?Thế nên tôi muốn nó chấp nhận gọi tôi là ba trước khi quá muộn. Thật ra tôi vẫn luôn cố gắng, thế nhưng cần phải cố gắng nhiều hơn nữa!

cục cưng à gọi ba đi