duyên tới là lang quân

Trong khi đó, Sát Phá Lang có kịch bản chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Priest, nội dung kể về Cố Quân (Đàn Kiện Thứ), Đại soái của Huyền Thiết doanh và là vị anh hùng dân tộc mà giặc ngoại xâm đều khiếp sợ khi nghe đến tên. Cố Quân từ nhỏ ngỗ nghịch bướng bỉnh nhưng sau khi trải qua bi kịch Bách hợp tiểu thuyết (GL) Tác phẩm: Duyên tới là Lang Quân. Tác giả: Phong Nguyệt Bạc. Thể loại: GL, huyền huyễn, thần tiên, tình hữu độc chung, HE. Couple: Tư Đồ Ngu x Mộ Dung Ly Túc, Mộ Dung Tương x Thanh Trạc. Editor : Bạch Du Phi. Độ dài : 84 chương. ------------------ Lịch up truyện: Thứ 3-5-7 hàng tuần. Wattpad 29M followers More information Tiểu sử, sự nghiệp Quán quân Cười xuyên Việt 2020. 29 Tháng Sáu, 2021. Ngọc Phước là một "tài năng nở muộn" trong làng hài Việt Nam. Cô đang dần quen mặt với khán giả trẻ qua các chương trình truyền hình, series phim và các web drama trên youtube. Hãy cùng Profile Nghệ Sĩ Cashberry Lừa Đảo. Duyên tới là lang quân – Phong Nguyệt BạcTư Đồ Ngu là lang có cha mẹ đều là thần tiên, bị cha quăng đi tự tu luyện, ngao mấy trăm năm cũng đắc đạo thành tiên, được phong là Hạo Trạch Tiên Quân đảm nhiệm chức nhân duyên ti, phụ trách nhân duyên cho con người ở tam trọng tiên Dung Ly Túc là bạch hồ, yêu tu thành tiên, là Ngự Sử hỗ trợ việc cho nhân duyên ti, rất là ác cảm với Đồ Ngu đến nhận chức, bình thường cà lơ phất phơ lại thích chạy xuống nhân gian se duyên cho con người mấy đoạn này đọc cũng hay, hay bị Mộ Dung Ly Túc đốc thúc, dần dần cũng ra nề nếp, sau đó tiếp xúc mới biết, trước đấy Mộ Dung Ly Túc có một thanh mai trúc mã là Mạc Dao, bị Hiên Viên Đồ, thế tử lang tộc nào đấy bắt đi, Mộ Dung Ly Túc đến cứu đánh qua lại sau Mạc Dao bị hôi phi yên diệt, Mộ Dung Ly Túc tức quá bị ma chướng, diệt cả lang tộc đó, lúc đang ma hóa thì được Quảng Lai thần quân đến thu phục, nhận làm đồ đệ, sau đó mới tu lại thành Đồ Ngu sau đó dần thích Mộ Dung Ly Túc, cũng đánh bậy trúng bạ, giúp Mộ Dung Ly Túc buông đi chấp niệm về Mạc Dao, nhưng trong lúc cả hai cà xát, Mộ Dung Ly Túc phát hiện ra trên người Tư Đồ Ngu có cái bớt giống hệt Mạc Dao, vị trí cũng giống, sau đó lại biết Tư Đồ Ngu sinh nhật là sau ngày Mạc Dao mất một ngày. Mộ Dung Ly Túc lúc này cũng đã thích Tư Đồ Ngu nhưng day dứt không chịu chấp nhận, trước là vì muốn buông hẳn Mạc Dao không muốn xem Tư Đồ Ngu là thế thân, sau là vì sợ Tư Đồ Ngu nghĩ mình thích nàng là vì Mạc này, Thanh Trạc công chúa vì sắp bị Thần Đế ép hôn mà chạy đi tìm Nguyệt lão xin cộng chỉ tơ hồng muốn cột mình với Tư Đồ Ngu lại, nhưng Tư Đồ Ngu nói thuyết phục được con bé. Thanh Trạc buồn khổ chạy đi, em gái Mộ Dung Ly Túc là Mộ Dung Tương an ủi, an ủi sau xát ra hỏa, hai đứa 419, về sau Mộ Dung Tương triền dữ quá cuối cùng cũng rinh được mỹ nhân lại couple chính, lúc này Tư Đồ Ngu với Mộ Dung Ly Túc còn đang dây dưa, Tư Đồ Ngu chờ mà Mộ Dung Ly Túc lại cứ lần lượt, chần chờ, sau đó vì sự xuất hiện của Thanh Trạc làm Mộ Dung Ly Túc ghen, cả hai khó ở, nhây nhây đối phương đôi chút rốt cuộc cũng đến với nhau. Chính thức bên nhau, ngọt ngào khanh khanh ta ta được dăm bữa đôi hôm thì cha mẹ Tư Đồ Ngu đến thăm Tư Đồ Ngu là Hoa phu nhân với Mộ Dung Ly Túc trò truyện với nhau về việc lúc mang thai Tư Đồ Ngu vì thiếu một phần hồn mà mãi không sinh Tư Đồ Ngu ra được, lúc đó đi ngang qua chỗ Mộ Dung Ly Túc giao đấu với Hiên Viên Đồ, vợ chồng Tư Đồ ra tay trợ giúp, sau đó Mạc Dao chết đi, một phần hồn đó nhập vào bào thai của Hoa phu nhân, sau đó sinh ra Tư Đồ Ngu. Mộ Dung Ly Túc mới nói trước đó cũng đã nghi Tư Đồ Ngu có liên hệ với Mạc Dao,Tư Đồ Ngu nghe được, sau đó đau khổ bỏ đi, Hoa phu nhân với Mộ Dung Ly Túc phát hiện đi ra tìm nhưng không thấy, sau đó Mộ Dung Ly Túc mới nhớ đến hang động năm xưa Tư Đồ Ngu một mình tu luyện, Tư Đồ Ngu kể chuyện cũng hay nhắc đến cái động này nên chạy ra tìm thử, ai dè gặp Tư Đồ Ngu buồn tuổi nằm co ro trên giường. Hai người tỏ rõ suy nghĩ, sau đó Mộ Dung Ly Túc đồng ý cho Tư Đồ Ngu hai ngày suy nghĩ, trước khi đi còn nhấn mạnh người nàng yêu là Tư Đồ ngày sau Mộ Dung Ly Túc đứng trước hang chờ Tư Đồ Ngu, lúc này bước ra là Tư Đồ Ngu nhưng hồn phách là của Mạc Dao, cả hai nói chuyện một hồi mới giải quyết được chấp niệm của Mộ Dung Ly Túc, rằng nàng không có yêu Mạc Dao, nhiều lắm là thích thích thôi, vốn là xem như ca ca, cộng thêm việc từ tấm bé Mộ Dung Ly Túc khuyết thiếu tình thương nên càng coi trọng người thân cận. Trong truyện cũng có rất nhiều chi tiết mà đọc qua sẽ cảm nhận được tình cảm Mộ Dung Ly Túc dành cho Tư Đồ Ngu khác mà mãnh liệt hơn so với Mạc này Hiên Viên Đồ vốn đã bị Mộ Dung Ly Túc giết chết năm xưa, nhờ đệ thân tín đã trọng tố được linh hồn, mở ra cánh cửa phong ấn rất nhiều ác quỷ yêu ma. Mọi người đang đánh chiến thì “Mạc Dao” trong thân xác Tư Đồ Ngu đến, nói rõ mọi việc, giải quyết hiểu lầm năm xưa, cặp này bl. Mạc Dao sau đó thoát ra khỏi xát của Tư Đồ Ngu, Tư Đồ Ngu lúc đầu vì muốn Mạc Dao ra giải quyết mọi việc với Mộ Dung Ly Túc, và tỏ rõ mình không phải Mạc Dao mới dùng ly hồn thuật để trọng tố hồn phách của Mạc Dao. Tư Đồ Ngu vừa tỉnh lại, hai đứa chưa nói được dăm ba câu thì phải chạy đi giúp phong ấn cái cửa kia. Cuối cùng Hiên Viên Đồ với Mạc Dao dùng hồn mình làm vật tế để đóng cánh cửa lại. Nhưng vì trước đó ma khí thoát ra đã làm nhiễm độc nước sông gì đó, phải có thân xác cực dương mới thanh tẩy được. Tư Đồ Ngu chơi chiêu đánh ngất Mộ Dung Ly Túc, nhờ cha mình phong ấn ký ức có mình trong đó, sau đó ngâm mình vào nước một hồi là năm trăm năm, trong năm trăm năm đó, Tư Đồ Ngu dần dần hóa thành cây cầu, chứng kiến nhiều đoạn tình duyên, trong đó có Bạch Tố Trinh với Hứa Tiên, lúc này Mộ Dung Ly Túc cùng Phàn Thiện bạn công trong bộ Tiểu Miêu Đại Cẩu cũng hay xuống trần giúp người se duyên, đoạn này Mộ Dung Ly Túc giúp se duyên mấy cặp cưng lắm. Mộ Dung Ly Túc luôn có cảm giác mình quên mất thứ gì, bỏ qua thứ gì đó rất trọng yếu, người lúc trước đã lạnh giờ càng cô tịch hơn. Hay nằm mơ thấy một bóng người, nữ nhân mặc trường bào nguyệt sắc bên cạnh nàng ngước mặt lên trời ngắm trăng, lại thêm trong tủ quần áo cũng có một bộ trường sam thiên tàm ti màu nguyệt sắc, là thần thủ mình làm nhưng không biết cho Đồ Ngu vì có công lọc nước, sau khi trở về được phong Lâm Trạch Tiên quân, xin làm nhân duyên ti. Tư Đồ Ngu muốn một lần nữa bắt đầu, ý đồ đến một bên trêu chọc một bên thả thính Mộ Dung Ly Túc nhưng ai dè phản dame, Mộ Dung Ly Túc cứ có trực giác muốn đến gần Tư Đồ Ngu nhưng lúc đến gần lại cứ bồn chồn nôn nao, luôn nhìn Tư Đồ Ngu với ánh mắt thăm dò, nghiền ngẫm, thái độ cũng khác hẳn so với lần đầu tiên Tư Đồ Ngu đến nhận chức. Sau đó cha mẹ Tư Đồ Ngu lại đến thăm, âm thầm trả lại ký ức cho Mộ Dung Ly Túc. Mộ Dung Ly Túc nhớ lại chưa kịp tính sổ với Tư Đồ Ngu thì hoa đào của Tư Đồ Ngu lại đến, làm Mộ Dung Ly Túc ghen, sau đó cả hai chính thức đến với nhau, cũng lăn luôn sàn đó nữa là màn kết hôn, sinh con, ngọt, ngọt và hắc có chút muộn tao, niên hạ sơn, không được tự nhiên, tư thái tiểu nữ nhân rất ổn, đọc giải trí vô cùng tốt, tiểu ngược di tình, có tiểu kịch trường rất hài, rất giải trí, mấy màn se duyên nho nhỏ đọc cũng khá thích. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để 46 Ly hồn. Trên núi Tây Hoàn, sương mù lượn lờ quanh núi, rừng rậm trùng điệp. Phóng tầm mắt nhìn, đều là hỗn hợp sắc vàng đỏ liên miên không dứt. Bạch y Tiên tử thanh lãnh tuyệt mỹ chậm rãi đi vào trong thung lũng. "Hôm nay nàng sẽ cùng ta trở về sao?" Mộ Dung Ly Túc đi dưới bóng râm, trong lòng bất an, thấp giọng tự nói, mang theo một chút oán trách "Hay vẫn... hoài nghi ta?" Giẫm trên đất mềm, rồi đi đến một con đường mòn che khuất, bước chân càng lúc càng chậm, thời gian dần qua, bỗng sinh chút ít khẩn trương. Trong tầm mắt tầng tầng cành lá thấp thoáng chậm rãi dời, tầm mắt rộng rãi hơn, sương mù cũng dần tiêu tán. Nhưng, cuối đường mòn, lại không phải là sơn động của Tư Đồ Ngu. Mà xuất hiện một mảnh rừng trúc. Lại là, rừng trúc xanh ngắt sum xuê. Bạch y mỹ nhân cả kinh, không có khả năng a, chẳng lẽ đi nhầm nơi sao? Nhưng nơi đây quá mức quái dị. Tuy nói núi Tây Hoàn là địa phương của Tiên giới, nhưng lại rất gần nhân gian, nói nơi đây là phàm trần cũng không quá đáng, bởi vì mảnh núi này lúc đầu là chỗ giao nhau giữa Tiên giới và nhân gian, có một nửa địa phương kéo dài rời khỏi khu vực nhân gian, không gian vặn vẹo. Đã từng có phàm nhân xông lầm vào. Vì vậy, khí hậu trên núi cùng nhân gian hầu như đồng bộ, ở nơi đây mùa đông sẽ không xuất hiện rừng trúc xanh ngắt thế này, còn mơ hồ tỏa ra tiên khí. Mộ Dung Ly Túc không phải thích xen vào chuyện của người khác, nhưng chung quy có loại dự cảm, khiến nàng nhịn không được tiến vào rừng trúc. Cái này, dường như có khí tức của Tư Đồ Ngu. Đi vào thì phát hiện nơi này so với tưởng tượng còn muốn sạch sẽ xinh đẹp hơn. Dưới chân phiến đá màu xanh trắng phủ kín thẳng đến trước giữa căn phòng, phòng không lớn, nhưng rất mới, trên cửa sổ xinh đẹp có khắc hoa. Đang đắn đo gõ cửa, bên cạnh truyền đến tiếng cười nói như chuông bạc quyến rũ của nữ tử. Mộ Dung Ly Túc quay đầu nhìn về phía sân viện bên phải, ngẩn ngơ. Chỉ thấy dưới cây đại thụ nở đầy hoa, có hai thân ảnh chơi đùa. Nữ tử y sam xanh nhạt lưng cõng một một tiểu mỹ nhân váy áo màu lam, trong trời hoa lả tả rơi, tươi cười xán lạn. Tư Đồ Ngu... Mộ Dung Ly Túc nhìn rõ người mặc y sam xanh nhạt kia thì trong lòng chấn động. Không dám tin. Dưới cây, Lam y nữ tử vỗ vỗ vai Tư Đồ Ngu, cười nói "Bạch Lang, bên này bên này." Nữ tử vui vẻ đưa tay đón cánh hoa tiếp theo rơi xuống, cười tươi như hoa, còn Tư Đồ Ngu cõng nàng trong mưa hoa xoay tròn, trong ánh sáng sáng ngời, từng cánh hồng phấn rơi trên người các nàng, duy mỹ đến chướng mắt. Một hồi lâu, Tư Đồ Ngu mới buông người trên lưng xuống, xoay người ôm nàng vào lòng, khóe miệng nở nụ cười nhu hòa. Nữ tử dịu dàng ngoan ngoãn ôm lấy eo nàng, đem mặt vùi vào lòng nàng, khẽ nói "Bạch Lang, ngươi sẽ luôn bên cạnh ta sao?" "Đương nhiên." Tư Đồ Ngu nhẹ giọng trả lời, "Ta sẽ không rời khỏi ngươi, Cẩn nhi." Âm thanh người tuấn mỹ ôn nhu như nước. Ánh sáng màu vàng xuyên thấu qua tán cây, rơi vào trong con ngươi nàng, rực rỡ như sao. Nữ tử ở trong lòng nàng ngẩng đầu, lẳng lặng cùng nàng đối mặt, sau đó khuôn mặt nở rộ tươi cười, trong nụ cười không che giấu được hạnh phúc mỹ mãn. Đột nhiên nữ tử ngẩng đầu lên ở trên má Tư Đồ Ngu ấn xuống một nụ hôn, ngữ khí dí dỏm "Ừm, đánh dấu, ngươi là của ta.", "Ha ha, ngươi cũng không thể độc chiếm a" Lúc này, thanh âm xinh đẹp khác vang lên, Bạch y thiếu nữ dung nhan rực rỡ bưng trà bánh từ trong nhà đi ra, thản nhiên đi đến bàn đá dưới tàng cây đặt đồ vật xuống, sau đó nhìn các nàng lộ ra tươi cười vui vẻ "Ngu nhi cũng không phải của một mình ngươi đâu." Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Mộ Dung Ly Túc trắng bệch, trong con ngươi đen ngấn nước, trong lòng đau xót. Tại sao có thể như vậy, mới hai ngày a... Nàng muốn xông đến chất vấn, thế nhưng trên người dường như không có khí lực, không thể động đậy, trong cổ họng như bị cái gì chặn lại, không phát ra được âm thanh, chỉ có thể phí công nhìn hình ảnh đau lòng trước mắt. Ba người ở cách đó không xa cười cười nói nói, hoàn toàn làm như không nhìn thấy nàng. "Tiểu Bạch." Tư Đồ Ngu mỉm cười đi đến nắm tay thiếu nữ, ở trên mu bàn tay nàng hôn một cái, đưa tay nắm eo nàng, động tác thân mật. Mà sau đó, trong phòng không ngờ còn một nữ tử đi ra. Tử y nữ tử xinh đẹp vũ mị, lắc lắc thân hình như Thủy Xà đi về phía các nàng, dung mạo lười biếng, ngữ điệu cũng biếng nhác quyến rũ "E hèm, các ngươi đều ở đây a." Tử y mỹ nhân đến gần Tư Đồ Ngu, trực tiếp tiến vào nửa bên ngực khác của nàng, hai tay như Thủy Xà ôm lấy nàng, làm nũng nói "Phôi Lang." "Ngươi đã tỉnh." Tư Đồ Ngu mặc kệ nàng ôm, nhẹ nhàng vén chút tóc lộn xộn trên trán nàng, ngữ khí cưng chiều. Mỹ nhân xấu hổ mang theo oán giận liếc nàng "Còn không phải tại ngươi, tối qua nhiệt liệt như vậy, hại ta không thể rời giường." Tối hôm qua... nhiệt liệt... Sắc mặt Mộ Dung Ly Túc trắng bệch, cắn chặt môi dưới, đầu óc choáng váng... Ánh sáng nhạt xuyên qua tiến vào trong gian phòng, người trên giường ngủ say ngón tay khẽ nhúc nhích, mở choàng mắt. Mỹ nhân mặc trung y bạch sắc từ trên giường ngồi dậy, nắm lấy vạt áo trước ngực, miệng há to, thở phì phò. Thì ra là mộng... Hoàn hảo, chỉ là mộng. Tóc dài như thác nước rũ xuống trước mặt, che đi thần sắc bối rối trắng bệch trên dung nhan tuyệt mỹ. Vừa rồi ở trong mộng cái loại cảm giác tuyệt vọng bất lực vẫn còn rõ ràng như vậy, trong lòng mơ hồ đau đớn. Mộ Dung Ly Túc không hiểu sao cảm giác ủy khuất, hốc mắt nóng lên. Lúc này trời còn chưa sáng hẳn, ngoài cửa sổ là sắc lam nhạt. Ánh sáng nhàn nhạt khiến hoa văn trên cửa sổ cũng nhu hòa hơn. Người ngồi trên giường, lông mày nhăn lại, trong con ngươi nhiễm buồn nhàn nhạt.✂━━━━━━Rạng sáng ánh mặt trời xuyên qua tầng mây dày đặc, chiếu rọi vào trong tán cây rậm rạp của khu rừng. Ở một chỗ sâu trong rừng, trên mặt đất trước sơn động chiếu ra vài đạo kim quang xuyên qua cành cây thưa thớt, sơn vụ trong kim quang lập lòe, rực rỡ tươi đẹp sáng lạn. Trong động, người ngồi cả đêm chậm rãi mở to mắt, ánh sáng xuyên qua, sự vật trong động rõ ràng hơn. Trong rừng chim tước như tỉnh ngủ, bắt đầu vui sướng hót líu lo, thanh âm trong trẻo dễ nghe quẩn quanh trong núi, dẫn đến nhiều tiếng đáp lại. Đủ tiếng chim hót lần lượt vang lên, trong không khí tươi mát sau mưa lớn, khiến người ta giật mình cảm thấy như đắm mình trong xuân sớm, sinh cơ dạt dào. Tư Đồ Ngu ngẩng đầu liếc nhìn cảnh vật bên ngoài, vốn đôi mắt tĩnh mịch dần dần tỏa sáng. Tối hôm qua, nàng suy nghĩ một đêm, rốt cuộc đưa ra một quyết định khiến chính bản thân nàng cũng kinh ngạc. Nắm chặt tay, trong con ngươi phản chiếu thanh sơn lục thụ núi đồi cành lá xanh tươi lộ ra lưu luyến. Một lúc lâu sau, thu hồi ánh mắt, thần sắc trên mặt trở nên lạnh lùng. Phất tay kết một tầng kết giới dày đặc bao phủ cả sơn động. Tư Đồ Ngu ngồi xếp bằng, bắt đầu vận chuyển linh lực quanh thân. Luồng khí nóng lực từ từ chảy vào kinh mạch, chậm rãi lưu chuyển quanh thân. Tư Đồ Ngu ngưng thần khống chế năng lượng trong cơ thể, trên trán toát ra một tầng mồ hôi. Dùng Ly Hồn thuật, có thể tách linh hồn, sau đó trọng chú đúc lại. Nhưng loại pháp thuật này rất nguy hiểm, không chút cẩn thận có thể ảnh hưởng tính mạng. Rất ít người sử dụng qua, càng ít người thành công. Đã từng có rất nhiều Tu luyện giả muốn dùng loại pháp thuật này nhanh chóng thoát thai hoán cốt, muốn đi đường tắt Tu tiên, song hậu quả lại rất thê thảm. Những người kia không phải trực tiếp hồn phi phách tán, thì sau khi ly hồn không thể kịp trở về, cuối cùng không cách nào trở lại thân thể, biến thành u hồn phiêu đãng bên ngoài. Nhưng, nàng không quản được nhiều như vậy, nàng muốn thử một lần. Hai tay Tư Đồ Ngu đặt trước người, lòng bàn tay đối lập nhau lúc lên lúc xuống, chậm rãi xuất ra nội đan. Hạt châu hỏa hồng lửa đỏ dần dần xuất hiện ở giữa lòng bàn tay, tỏa ra ánh sáng màu vàng, nhiệt độ trong sơn động tăng cao, dường như ở dưới ánh mặt trời chói chang mùa hè, sợi tóc Tư Đồ Ngu mơ hồ toát ra chút yên khí khói. Trầm thấp đọc khẩu quyết, hạt châu hỏa hồng kia chậm rãi di động, lơ lửng trên đỉnh đầu nàng, hạt châu càng tỏa ra hào quang, đem nàng tiến vào trong ánh sáng vàng. Chỗ động khẩu, có một cây Dẫn thần hương thật dài toát ra khói xanh. Ly hồn một khi bắt đầu liền không thể quay đầu lại, người ngồi xếp bằng nhập định thở phào một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên nhàn nhạt. Mạc Dao, ngươi lấy toàn bộ linh hồn đúc thành một phách của ta, bây giờ ta trả lại cho ngươi, cho dù phải hao hết tu vi của ta.✂━━━━━━ Trong Tam trọng Thiên giới, trời đã sáng hẳn. Ánh mặt trời chiếu xuống, vạn vật đổi mới. Mộ Dung Ly Túc mặc tốt y phục, đi ra khỏi phòng. Đi đến phòng khách ngoài ý muốn không có nhìn thấy phu thê Hoa Nhan, chỉ có muội muội ngốc của nàng ngồi ở đó. Nàng có chút kinh ngạc, hỏi "Hoa phu nhân cùng Thần Quân còn chưa dậy sao?" Đã... rất muộn nha, bình thường lúc này, đã sớm dậy. "Thần Quân cùng Hoa phu nhân đã rời đi. Bộ dạng như đã xảy ra chuyện gì. Bọn hắn muốn ta chuyển cáo cho tỷ, nếu Tư Đồ Ngu qua mấy ngày nữa còn không nghĩ thông suốt, hiểu lầm ngươi, bọn hắn sẽ tự mình mang tên kia xách về mặc ngươi xử trí, nói tỷ đừng quá lo lắng." Hồng y xinh đẹp trả lời. Trong lòng Mộ Dung Ly Túc ấm áp, những lo lắng bởi vì cảnh trong mơ sáng nay tích lũy tiêu tán không ít, trên mặt có nụ cười thản nhiên. Mộ Dung Tương lại nằm trên mặt bàn cầm lấy chiếc đũa đâm đâm bánh ngọt trong mâm, thần tình mệt mỏi, "Tỷ, lúc nào Tư Đồ Ngu trở về a, trong phủ Tiên Quân thật buồn tẻ." Chờ ta đi rồi thì càng quạnh quẽ hơn. Nghe vậy, thần sắc Bạch y mỹ nhân khẽ biến, đi đến ngồi bên cạnh nàng, trong giọng nói có chút mất tự nhiên "Nàng... ngày mai có lẽ sẽ trở lại rồi a." "Tỷ, ta hỏi ngươi a, rốt cuộc ngươi thích là Tư Đồ Ngu hay Mạc Dao?" Mộ Dung Tương tiến đến trước mặt tỷ tỷ, hỏi cẩn thận từng chút một. Khóe miệng Mộ Dung Ly Túc cong lên, đưa tay chọt trán nàng, "Mạc Dao hắn... đã là quá khứ." Người bị chọt trán trong mắt tỏa sáng, vui vẻ ôm lấy cán tay tỷ tỷ, vui vẻ nói "Ha ha, nói như vậy tỷ đã quyết định rồi?! Ta đây yên tâm." "Vì sao nói như vậy?" "Tư Đồ Ngu người này... ở mặt tình cảm rất cố chấp, hiện tại nàng hiểu lầm ngươi, giống như ốc sên núp trong vỏ không muốn nghe ngươi giải thích, thời điểm này a, ngươi phải chủ động xuất kích, gỡ bỏ đi lớp vỏ của nàng." Vẻ mặt Mộ Dung Tương thành thật nói. Mộ Dung Ly Túc có chút buồn cười lắc đầu "- A? Ta đây phải làm thế nào mới có thể mở được lớp vỏ kia đây?" "Cái này còn không đơn giản, sắc dụ câu dẫn a! Đến lúc đó gạo nấu thành cơm xem nàng chạy đi đâu." Mộ Dung Tương nói thật tự nhiên. Mộ Dung Ly Túc nghe vậy trên mặt nóng lên, sau đó thần sắc biến đổi, trong giọng nói ý vị sâu xa "Gạo nấu thành cơm... đối với người khác có ích, nhưng cái này không thể dùng trên người ta cùng Tư Đồ Ngu." Mộ Dung Tương đương nhiên minh bạch ý của tỷ tỷ, trên mặt cứng đờ, lúng túng ho khan vài cái "Không nên nói sang chuyện khác.", "Ta có sao?!" Bạch y mỹ nhân nhíu mày. Hồng y mỹ nhân mất tự nhiên xoay mặt, thanh âm trầm muộn "Tỷ a, người ngấp nghé tên kia rất nhiều, không nên đợi đến lúc mất đi, mới hối tiếc thì không kịp a." "Những lời này, đồng dạng nói với muội." "Ha ha, ta và tỷ không giống nhau." Mộ Dung Tương vừa rồi bị tỷ tỷ giễu cợt trong lòng tức giận, bây giờ liền nắm lấy cơ hội phản kích "Ta đây phải truy thê rồi, mới không cần đợi đến lúc mất đi gì đó đâu. Tỷ nha, cũng đừng để hài tử của muội muội mình ra đời vẫn không thể gả đi được." "Muội xác định... muội là truy thê mà không phải truy phu sao?" Mộ Dung Ly Túc không cam chịu yếu thế. Lời này vừa nói ra, người bên cạnh lập tức tạc mao dựng lông, cầm lấy cánh tay nàng lắc lắc "- Tỷ, ngươi sao có thể nói như vậy!", "Được rồi được rồi..." Mộ Dung Ly Túc cười nhẹ vuốt vuốt lông nàng, sau đó nghiêm mặt nói "Muội muốn đi Thiên Cung?" "Đúng vậy a, miễn cho bị cái tên yêu Long thấy chỗ trống chui vào." Mộ Dung Tương đứng dậy vỗ vỗ ống tay áo, bộ dáng hả lòng hả dạ "Ta nghĩ qua rồi, Tiểu công chúa mặc dù có chút điêu ngoa, nhưng vẫn rất hiền lành. Lấy về Hồ Sơn giúp đỡ lão bà xử lý sự vụ lớn nhỏ cũng không tệ. Vì vậy a, ta muốn đi tìm nàng." "Muội có thể nghĩ như vậy là tốt rồi." Trong lòng Mộ Dung Ly Túc có chút vui mừng, xem ra cô muội muội của nàng rốt cuộc muốn yên ổn rồi. Nhưng còn nàng và Tư Đồ Ngu, khi nào mới có thể an định lại. Mộ Dung Tương nhìn ra tâm sự của nàng, nắm lấy bả vai nàng, hào khí nói "Tỷ, yên tâm đi, qua mấy ngày ta đêm vợ về kích thích Tư Đồ Ngu một chút, nhìn tên kia có còn theo ngươi giận dỗi nữa không?!" "Muội nha..." "Ta đi đây, để cho Cự Khuyển kia trước ở với ngươi vài ngày." "Được." Mộ Dung Ly Túc cười véo mặt muội muội mình, "Mau đi đi." "Đi đây." Mộ Dung Tương xinh đẹp cười cười, đi đến cửa xoay người liền biến mất không thấy. Bạch y mỹ nhân nhìn ngoài cửa, nụ cười trên mặt phai nhạt đi một chút. Sắc dụ câu dẫn sao... Mộ Dung Ly Túc nhớ đến tình cảnh trong mộng sáng nay, bỗng sinh ra chút tức giận, rủ mắt xuống, thấp giọng lẩm bẩm. Tư Đồ Ngu, ta hận ngươi.✂━━━━━━ Tư Đồ Ngu *゚∀゚* Hồ Ly, ngươi sao có thể nằm mộng như vậy? Mộ Dung Ly Túc [ quay mặt đi chỗ khác ҂⌣̀_⌣́ ] Bây giờ ta không muốn nói chuyện với ngươi. Tư Đồ Ngu o''o Chậc chậc, có Cẩn nhi, còn Tiểu Bạch, nhưng... Tử y kia là ai a? Mộ Dung Ly Túc [ giận dỗi ╬ Ò ‸ Ó] Ta làm sao biết ngươi ở bên ngoài chọc bao nhiêu người, ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta! hừ, nếu không phải ta tỉnh, không biết sau đó còn bao nhiêu người... Bạch y mỹ nhân càng nghĩ càng tức giận, mặt lạnh phất tay áo bỏ đi, lưu lại Tiên Quân sững sờ tại chỗ. Tư Đồ Ngu nháy mắt mấy cái, bỗng giương cằm, chép chép miệng ∗ɞ⌄ɞ∗ Chậc chậc, ta làm sao mộng không được cảnh tượng này a? Ai nha... cảm giác có được hậu cung a... Đột nhiên, tâm ngữ mang theo thanh âm trầm lạnh nguy hiểm của Mộ Dung Ly Túc truyền đến *'д'* Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Thân hình Tiên Quân bỗng dưng run lên, phất phơ trong gió... 彡 -_-;彡 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để 49 Mạc Dao. Sáng sớm, tia sáng mặt trời đầu tiên cũng xuyên thấu tầng mây, rơi thành một mảnh sáng loang lổ trước sơn động. Người mặc trường bào màu xanh nhạt đi ra sơn động, hơi hơi nheo mắt, tựa hồ có chút không thích ứng với ánh sáng này. Hơi lạnh của sương sớm mang theo mùi thơm hoa cỏ, người mặc trường bào tuấn tú hít sâu một hơi, liền cảm thấy vui vẻ thoải mái. Sau khi thích ứng với ánh sáng, mặt mày trở nên khoan khoái hơn, xoay người, nhìn thấy cách đó không xa, nữ tử Bạch y trắng hơn tuyết, xinh đẹp đứng ở trong đám sương. Sáng sớm Mộ Dung Ly Túc đã đến nơi này, nhưng không có vào động. Nàng đứng dưới tàng cây, chờ người kia đi ra, trong chờ đợi cất giấu tâm tình bất an. Nhìn thấy người đi ra từ trong động, đôi mắt Bạch y mỹ nhân sáng ngời, trong lòng mừng rỡ chờ mong càng mãnh liệt, di chuyển bước chân, ở trong đám sương chậm rãi đến gần người đang nhìn mình, nhưng sau vài bước lại ngừng lại, biến sắc. Không đúng. Khí tức không đúng, ánh mắt cũng thay đổi, hoàn toàn khác lúc trước! Bạch y mỹ nhân kinh ngạc nhíu mày, mà người đầu kia lại thản nhiên đi đến. Trên gương mặt quen thuộc nở rộ ý cười ôn hòa lạ lẫm, thân thiết như dáng cười của trưởng bối - nàng chưa từng nhìn thấy qua trên mặt Tư Đồ Ngu. Nhưng mà, không để nàng suy nghĩ nhiều, bên kia truyền đến tiếng gọi ôn hòa "Túc nhi." Túc nhi? Nàng... gọi ta là Túc nhi! Nàng... là Tư Đồ Ngu sao? Mộ Dung Ly Túc ngẩn ngơ, ánh mắt chậm rãi biến hóa, tựa hồ nghĩ đến điều gì, trong con ngươi lộ ra sợ hãi, mất tự nhiên mở miệng "Tư Đồ Ngu, ngươi làm sao vậy? Vì sao đột nhiên gọi ta như thế?", "Ta không phải luôn thế sao?" Khóe miệng người đối diện hơi cong. Người nghe câu này như bị điện giật, một tia hy vọng cuối cùng cũng tiêu tan. Nàng muốn người trước mắt trở về bộ dáng tươi cười xấu xa, nói với nàng một câu "Vừa rồi là ta nói đùa a." Nhưng, Mộ Dung Ly Túc hiểu, người trước mắt không phải Tư Đồ Ngu. "Ngươi... là Mạc Dao phải không?" Chua chát mở miệng, trong lòng lo lắng. Mộ Dung Ly Túc đoán có lẽ trong hai ngày này Tư Đồ Ngu đã làm pháp thuật gì đó khiến Mạc Dao sống lại. Người trước mắt tỏa ra khí tức sao nàng lại không phân biệt được, dù hắn thoát thai hoán cốt, so với ngàn năm trước, trong cơ thể lộ ra lực lượng hùng hậu kinh người, tiên khí bức người, nhưng vẫn như cũ ôn nhu như ngọc a.... Nhưng, từ biệt ngàn năm, lúc này gặp lại hắn, ngoại trừ bối rối chua xót, lại không có mừng rỡ. "Tư Đồ Ngu nàng dùng Ly Hồn thuật, trọng tố cải tạo hồn phách của ta." Mạc Dao lên tiếng giải thích, nhìn nàng có gắng che giấu biểu tình bối rối, ngữ khí phát ra như có thâm ý khác "Nàng bảo ta - chiếu cố ngươi thật tốt.", "Nàng, nàng... vậy mà..." Mộ Dung Ly Túc nắm chặt lòng bàn tay, cắn môi dưới, trong lòng thất kinh hoang mang, sợ hãi dần hóa thành phẫn oán, hốc mắt nóng lên, một lúc lâu sau nàng mới hỏi "Nàng đâu rồi, nàng đi nơi nào?" Mạc Dao chần chừ một lúc, tuấn mi chau nhẹ. Mộ Dung Ly Túc thấy hắn do dự, lo lắng trong lòng tăng dần, chăm chú nhìn khuôn mặt vốn thuộc về Tư Đồ Ngu kia. Rồi lại nghe hắn nói "Một thể không thể chứa hai hồn, ngươi cũng hiểu rõ mà." Ánh mắt Mạc Dao chớp động, trong giọng nói mang theo tiếc nuối. "Một thể không thể chứa hai hồn..." Mộ Dung Ly Túc thì thào lặp lại lời hắn nói. Mặt xám như tro. Đáy lòng tựa như có thứ gì đó nổ tung, đứt gãy. Toàn thân như bị mũi tên nhọn đính lại, con ngươi đen chậm rãi co rút lại, mờ mịt mất đi tiêu cự. Mạc Dao vừa nói, ý kia là chỉ Tư Đồ Ngu đã không còn sao... "Làm sao thế được?! Dù nàng trùng sinh cho ngươi, cũng có thể vì ngươi tái tạo một thân thể a, nói cái gì hai hồn không thể chung một thể, nàng đến cùng làm sao vậy?" Bạch y mỹ nhân đột nhiên tiến lên một bước nắm chặt vạt áo người trước mặt, hốc mắt đỏ lên, hoàn toàn mất tỉnh táo, "Mạc Dao ngươi nói đi a, Tư Đồ Ngu nàng đi đâu rồi?" Mạc Dao đè lại đầu vai người người đang mất khống chế khiến nàng bình ổn tâm tình, đôi mắt ôn nhuận bình tĩnh nhìn nàng, lạnh nhạt mở miệng "Ngươi vẫn chưa rõ sao, Tư Đồ Ngu muốn có ngươi trọn vẹn, nhưng, để nàng trơ mắt nhìn ngươi và ta cùng một chỗ, nàng làm không được." "Trơ mắt nhìn ta và ngươi cùng một chỗ?" Mộ Dung Ly Túc ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt, hơi nước trong con ngươi che kín thần sắc phức tạp. Mạc Dao mỉm cười nắm tay nàng, ở trong ánh sáng nhạt đẹp như Thần Tiên, lời nói ôn nhu nhẹ nhàng mê hoặc lòng người "Túc nhi, từ nay về sau, cùng ta chung một chỗ đi, đây không phải là nguyện vọng từ nhỏ của ngươi sao?" Sợi tóc bay bay, ống tay áo phất phơ. Bạch y mỹ nhân dùng sức rút tay bị nắm, xoay người, nắm chặt vạt áo trước ngực, lo sợ không yên không biết phải làm sao. Đưa lưng về phía nàng, người ôn nhuận như ngọc thoải mái cười, lắc đầu, chậm rãi lên tiếng "Túc nhi, nếu bây giờ ta nói, ta yêu thích người khác, chúng ta rất yêu nhau, ngươi nguyện ý buông tay chúc phúc cho chúng ta không? Nhưng nếu đổi lại là Tư Đồ Ngu, nàng cùng một chỗ với người khác, ngươi sẽ như thế nào?" Mạc Dao đi đến trước mặt Mộ Dung Ly Túc, tươi cười như ánh mặt trời ấm áp "Đáp án, trong lòng ngươi." "Mạc Dao..." Tại sao phải nói những lời này? "Trước kia ngươi gọi ta là Dao ca ca đấy." Mạc Dao đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, ngữ khí giảo hoạt, bộ dáng như vậy, ngược lại có vài phần giống Tư Đồ Ngu. Mộ Dung Ly Túc giật mình, bỗng hiểu được, vừa rồi là hắn thăm dò mình. Nhìn hắn tươi cười ấm áp, giờ khắc này, nàng rốt cuộc xác định, bản thân đã buông hắn xuống. "Đúng vậy a, xác thật là ca ca..." Bạch y mỹ nhân trầm thấp thở dài, đang muốn mở miệng, đột nhiên cảm giác có một cỗ ma khí cường đại tập kích đến, mây đen che khuất bầu trời. Thần sắc hai người liền biến đổi. Khói mù giăng đầy khắp bầu trời, tựa như cơn dông, sắc trời âm trầm đáng sợ. Trước mặt xoát lên một trận cuồng phong, bên trong tràn ngập hắc khí, xuất hiện một bóng đen thân hình cao lớn. Bóng đen chậm rãi đi đến, hướng bọn họ trầm thấp cười cười, thần tình trào phúng "Ai nha, đây không phải là Ly Túc Tiên tử cùng Tiên Quân sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết nhân gian đang xảy ra chuyện gì sao? Vẫn có tâm tư ở chỗ này chàng chàng thiếp thiếp nữa." Hiên Viên Đồ ôm cánh tay, dù bận vẫn ung dung thưởng thức biểu lộ biến hóa của hai người. Mộ Dung Ly Túc nhìn nam nhân tóc đỏ thân hình cao lớn, ánh mắt rét lạnh. Trên người hắn yêu khí đậm đặc, sừng dài trên trán, không ngờ là nhập ma đạo! "Hiên Viên Đồ, ngươi lại dùng Giác ma trận?" Người mặc trường bào xanh nhạt nặng nề quan sát hơi mù trên đỉnh đầu, ánh mắt lướt qua, nhìn về phía nam nhân tóc đỏ như lửa, trong lòng đắng chát. Không nghĩ đến ngàn năm sau sẽ ở dưới tình huống này gặp lại hắn, bộ dáng của hắn đã thay đổi hoàn toàn. Chuyện năm đó, cuối cùng, là sai sao? Ánh mắt Mạc Dao bỗng khiến Hiên Viên Đồ cảm thấy quen thuộc, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác quái dị. Hắn kinh ngạc thu hồi vẻ trêu tức trên mặt, ánh mắt như chim ưng nhìn thẳng người trước mắt, phát hiện người này cùng lúc trước không phải rất giống. Mạc Dao không né tránh chút nào, bình tĩnh đối mặt, ánh mắt trong veo sáng ngời tràn ngập thất vọng, trầm giọng nói "Không nghĩ đến, qua một ngàn năm ngươi lại trở nên tà ác kinh khủng như vậy.", "Ngươi có ý gì?" Hiên Viên Đồ nghe hắn nói vậy trong lòng xiết chặt. "Xem ra năm đó ta sai rồi. Sớm biết như thế lúc đầu ta không nên cứu ngươi." Mạc Dao cười khổ, thần sắc Hiên Viên Đồ đông lại, bỗng tức giận, quát hắn "Tư Đồ Ngu, ngươi đủ rồi! Ngươi nói gì ta không hiểu!" "Ta không phải Tư Đồ Ngu." Ngữ khí bình tĩnh, âm sắc ôn nhuận, mỗi câu mỗi chữ gõ vào trong tai Hiên Viên Đồ "Ta là Mạc Dao." Nam nhân tóc đỏ chậm rãi mở to hai mắt, ánh mắt âm trầm nhìn vào đáy mắt Mạc Dao, như phân biệt lời hắn là thật hay giả, rồi sau đó thần sắc trở nên vặn vẹo, nổi giận vung cánh tay dài lên, sau lưng vang lên tiếng phá hủy chấn động, mấy cây đại thụ theo sau đó ngã xuống, đất cát bay lên. Trong mắt Hiên Viên đồ tràn đầy tơ máu, cười như điên "Hừ ha ha ha, thật buồn cười, Mạc Dao cái gì? Ngươi đang sử dụng quỷ kế gì chứ? Xem ta dễ lừa gạt như vậy sao?!" Mộ Dung Ly Túc nhìn nam nhân như phát cuồng này, trong lòng trăm vị hỗn hợp, nàng hối hận năm đó xúc động, khiến cho nhiều người chết oan như vậy. Nếu như không phải vì nàng, nam nhân này hôm nay sẽ không rơi vào kết cục này đi. Bạch y mỹ nhân rũ mắt xuống, "Năm đó hồn phách Mạc Dao không có tan mất." Nàng nắm chặt tay, chậm rãi lên tiếng "Phu nhân Chấn Nam Thần Quân ngươi còn nhớ không, hồn phách Mạc Dao tiến nhập vào bào thai của nàng - cũng chính là lung đài của Tư Đồ Ngu, hôm nay, Tư Đồ Ngu dùng Ly Hồn thuật trọng tố lại hồn phách Mạc Dao..." "Vớ vẩn!" Hiên Viên Đồ rống giận cắt ngang lời nàng nói, tóc dài màu đỏ trong cuồng phong bay lên như hỏa diễm thiêu đốt, Mạc Dao nhìn thấy trong vạt áo hắn tung bay lộ ra một đoạn dây thừng, thần sắc khẽ biến, nhẹ giọng mở miệng "Ta đưa cho ngươi tảng đá kia, ngươi vẫn đeo?" Lời nói nhu hòa lại khiến cho người đang trong cơn giận thoáng cái dừng lại. Tảng đá đeo trên người kia, là ngàn năm trước Mạc Dao tự tay đánh bóng, khoan lỗ, chế thành trang sức. Là vật duy nhất Mạc Dao đưa cho hắn. Hắn vẫn nhớ lúc đó mình ôm tảng đá kia cao hứng cả đêm không ngủ được. "Ngươi... thật sự là Mạc Dao." Hiên Viên Đồ gắt gao nhìn người trước mắt, thì thào. Đáy mắt lộ ra hận ý nồng đậm, nhưng lại buồn bã "A, ha ha. Vì sao ngươi còn sống? Ngươi hại ta thật khổ." "Hiên Viên Đồ, oan oan tương báo đến khi nào, buông tay đi." "Vì vậy bây giờ ngươi xuất hiện, là thay trời hành đạo, muốn trừ ma quỷ ta đây sao?" Nam nhân tóc đỏ hai mắt đỏ như máu, cười lạnh "Cho dù là vậy đến cũng tốt lắm!" Nói xong phi thân đến, kình phong màu đen khiến cát đá bay đầy trời, thiên địa âm u như ban đêm. Sắc mặt Mạc Dao trầm xuống, tức thì tiến lên. Mộ Dung Ly Túc cũng đưa tay xuất Thí Việt kiếm, nhưng lúc này bay đến một thân ảnh ngăn cản nàng. Nàng nhận ra Hắc y nam tử thân hình to lớn trước mắt, là thủ hạ của Hiên Viên Đồ. Trước mắt, nam tử không nói hai lời liền vung đao chém về phía nàng, không cho nàng tiếp cận bọn Hiên Viên Đồ. Mộ Dung Ly Túc cầm kiếm bổ đến, con ngươi đen hiện ra hàn quang, nghiêm túc ứng đối hắn. Bốn người hai hai giao đấu. Trong lúc đánh nhau, Mạc Dao vươn tay tạo ra kết giới dày đặc đem mình cùng Hiên Viên Đồ phong tỏa bên trong. Bên trong hắc vụ một đỏ một trắng hào quang hiện lên, Mạc Dao chém ra đao gió ngăn thế công của Hiên Viên Đồ. Thần sác Hiên Viên Đồ dần trở nên ngoan lệ, lộ ra biểu tình khát mau, tươi cười vặn vẹo "Không nghĩ đến, tu vi của ngươi lại tăng lên." Trong cuồng phong, người mặt trường bào xanh nhạt đứng chắp tay, toàn thân phủ một tầng bạch quang, nói "Ta vốn có nền tảng Tiên cơ, lại bởi vì Tư Đồ Ngu dùng Ly Hồn thuật, dưới cơ duyên, có thể thoát thai hoán cốt." Mạc Dao nặng nề thở dài, ánh mắt thâm sâu, hút lấy hồn người "Đồ, đừng tiếp tục sai nữa." Thanh âm ôn hòa, giống như những ngày bọn hắn mới quen, ngữ khí dặn dò giúp hắn băng bó miệng vết thương. Hiên Viên Đồ bị một câu nói kia lay động sợi dây ẩn dấu nơi đáy lòng. "Ta đúng hay sai thì liên quan gì đến ngươi? Đừng ở trước mặt ta nói lời nhân nghĩa đạo đức!" "Hiên Viên Đồ, nếu ta nói, ban đầu người ta yêu là ngươi?!"✂━━━━━━ Mộ Dung Ly Túc [ lộ ra sát khí ‡ಠ Д ಠ ] Không cho phép dùng mặt Tư Đồ Ngu cười với nam nhân kia! Không cho phép dùng ánh mắt Tư Đồ Ngu hàm chứa tình cảm với nam nhân kia! Càng không cho phép dùng miệng Tư Đồ Ngu nói lời yêu thương với nam nhân kia!!! Mộ Dung Tương ¯―¯٥ Tỷ, ngươi đang dùng biện pháp liệt kê tăng tiến sao?! Thanh Trạc ҂⌣̀_⌣́ Đây không phải trọng điểm... Mạc Dao '° °' Túc, Túc nhi, ngươi bình tĩnh một chút a... Tư Đồ Ngu [ mặt âm u 彡 -_- ;彡] Nói ra thì, ta đã chết sao?

duyên tới là lang quân